Em buồn quá các chị ạ. Nhìn các chị khoe hoa, khoe quà mà thấy chạnh lòng tủi thân kinh khủng. Vợ chồng em sống với nhau 3 năm, mới chỉ 3 năm thôi mà chồng em thay đổi quá nhiều, đến nỗi em chẳng còn nhận ra chồng mình nữa.
Thật ra em biết anh có gánh nặng kinh tế. 2 đứa con sinh đôi, lại còn phải gửi tiền cho bố mẹ già ở quê. Chồng em cũng mệt mỏi lắm. Em biết điều đó nên bao lần cứ cho qua. Nhưng mà càng ngày anh lại càng thái quá.
Đợt vừa rồi con ốm nằm viện, em phải vay tiền ông bà ngoại để trả viện phí cho con. Đến hôm chồng có lương, em vừa mở lời nhắc:
“Anh trích ra 2 triệu trả cho ông bà. Ông bà chẳng có lương, mà lại vất vả nữa”.
Mới nói đến đó, chồng em liền cau có mặt mày rồi nổi khùng lên với vợ:
“Cô thôi đi, có 2 triệu bạc mà lải nhải từ hôm đó đến bây giờ. Cháu ốm, ông bà không cho thì thôi lại còn đòi à”.
“Anh buồn cười thế, vay ra vay, xin ra xin. Làm sao mà vay rồi không trả như thế được”.
“Thôi thôi, im mồm đi. Tôi trả cho là được chứ gì, dây vô nhà cô đúng là rách việc”.
Em buồn quá, chẳng nói đi nói lại nữa. Hôm sau chồng em cũng có đến để trả tiền, nhưng mặt cứ cau cau có có. Nói chung là không vui vẻ gì. Thế mới biết, lúc vay thì ngọt nhạt. Nhưng trả lại chẳng muốn.
Hôm nay em cũng như mọi người thôi, thấy được tặng quà mùng 8/3 thì mình cũng mong như thế. Hơn nữa em cũng chẳng biết là chồng có chuyện gì ở công ty, vì bình thường anh không muốn em xen vào mà.
Thấy chồng về, em đẩy con ra chào bố rồi nói khéo:
“Bố ơi, sắp đến mùng 8/3 rồi đấy, bố đã mua quà cho mẹ chưa”.
Chỉ có thế mà chồng em sừng sổ lên. Anh gắt:
“Quà với cáp, dịch bệnh như này công ty tôi cho nghỉ hết rồi đây”.
Bị nói nặng, em rưng rức nước mắt khóc. Ngờ đâu chồng càng giận hơn, anh lao đến đánh em các chị ạ. Vừa đánh, anh vừa trách móc vì em không kiếm ra tiền mà ở nhà trông con. Sau khi đánh đã tay, anh thả em ra rồi thở hắt:
“Chừa chưa, đấy, quà đấy. Tiền đang chẳng có, suốt ngày cứ mơ với chả mộng. Tôi còn chưa đuổi về nhà là may”.
Các con em cứ khóc ré lên, chúng nó còn nhỏ có biết gì đâu, thấy mẹ khóc thì khóc theo thôi. Nói thật là bây giờ em đang vô cùng tuyệt vọng. Vợ chồng không có tiền đã buồn một phần, đã thế còn bị chồng hắt hủi, làm sao em chịu nổi đây? Mẹ em bảo về nhà với ông bà, bỏ chồng đi. Nhưng em vẫn thương con quá. Theo các chị, em mà bỏ chồng, liệu người ta có nghĩ em không biết nghĩ cho con không?