Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc không ngừng vang lên. Dưới ánh đèn led mập mờ, không khó để nhìn thấy nhiều cặp đôi đang ân ái nồng mặn.
Cô cầm ly rượu trên tay, nở nụ cười châm biếm.
Ở cái thủ đô này, ai mà không biết đến Hạ gia, nổi danh một thời. Mà cô lại là thiên kim Hạ gia, Hạ Noãn. Vì cuộc hôn nhân chính trị, cô và hắn, Ninh Quốc phải kết hôn với nhau. Nhưng sao cô có thể lấy một người chồng phong hoa tuyết nguyệt, hào hoa phong nhã như vậy?
Không cam tâm, thật quá không cam tâm
Cô lắc đầu, nốc cạn ly rượu trong tay.
Ông trời vốn dĩ thiên vị hắn, cũng nên đứng về phía cô chứ nhỉ?
Cô bật cười.
Ninh Quốc ơi là Ninh Quốc, bổn cô nương không ăn được lần đầu của ngươi, vậy ngươi cũng đừng hòng.
Cô đứng dậy, chiếc váy đỏ ôm sát thân thể tạo ra đường cong hoàn mỹ. Đôi chân trắng nõn mập mờ sau tà váy xẻ, nay càng lộ liễu phô ra.
Cô loạng choạng, ngã vào vòng tay của người đàn ông.
Ngẩng mặt, cô chỉ biết hắn rất cao. Đầu đau như búa bổ, cô đưa tay xoa nhẹ, không để ý đến bản thân cùng người đàn ông ấy đã tạo nên tư thế ám muội vô cùng.
Mùi nước hoa nam tính quyến rũ xộc thẳng vào khoang mũi, khiến thân thể cô dường như nóng lên.
Lại ngẩng đầu, giọng nói cô bị hơi men lột tẩy, phong chủng vạn phần.
“Âyya, nhìn tướng tá anh cũng ngon đấy, bổn cô nương nhìn quả thực muốn chảy cả nước miếng. Đêm nay, ở cùng tôi, bổn cô nương sẽ không ngược đãi anh.”
Cô say khướt, mặt vô thức cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Hắn hừ lạnh, kiềm chế dục vọng bộc phát.
Tiểu tân nương, đêm tân hôn có ý định câu dẫn nam nhân khác, không ngờ đến lại sa vào lòng hắn.
Ý trời à?
Hắn mỉm cười, ôm ngang hông cô tiến vào phòng VIP.
Không thể trách tôi được nhé, đây là em… tự chui đầu vào rọ.
Hạ Noãn bị hơi men làm cho toàn thân nóng rực, không ngừng lăn qua lăn lại trên chiếc giường kingsize, ga trải giường trắng tinh đã xuất hiện khá nhiều vết nhàu.
Hai dây của cô váy bị tuột đến gần khủy tay, để lộ hai nụ hoa xinh xắn sau chiếc nội y màu đỏ chót. Đầu cô đau như búa bổ, ý thức cũng mơ mơ màng màng.
Thân thể… thật sự khó chịu vô cùng. Cảm giác thiếu thốn, thật muốn lắp đầy !
Thấy mèo nhỏ không ngừng cựa quậy, Ninh Quốc khẽ nhếch mép, giọng nói tà mị vô cùng:
“Muốn sao?”
Trích: Chồng tôi là sói. Đọc full TẠI ĐÂY.